Trưởng điều tra Trịnh không trả lời vấn đề của Ôn Văn, chỉ nói: "Chuyện tôi muốn làm gì tạm gác sang một bên, tôi cần phải cải chính một chút, cậu nên gọi tôi là trưởng điều tra Trịnh, phó điều tra là người khác, đừng nhầm lẫn bọn tôi với nhau."
Ôn Văn lộ ra vẻ mặt hiểu ra: "Tức là ông là nhân viên điều tra có quyền lực lớn nhất của khu Hoa phủ? Thật không ngờ nhân vật lớn như thế lại tới trông chừng nhân vật nhỏ như tôi."
Trưởng điều tra Trịnh lắc đầu: "Không, tôi chỉ là phó tổng điều tra, trưởng tổng điều tra mới là người có quyền lực cao nhất."
"? ? ?"
Ôn Văn hơi nghiêng đầu, biểu cảm giống như một meme khá nổi tiếng, nếu như anh đang đeo mặt nạ của Diêm Tu thì khẳng định trên mặt nạ là một dấu chấm hỏi thật to.
Anh thật sự không ngờ trong tình huống nghiêm túc như vậy mà mình lại gặp phải loại vấn đề này, vì thế nhịn không được nói: "Cứ việc nói thẳng tên của ông đi, đừng có vòng tới vòng lui."
Trưởng điều tra Trịnh sờ sờ râu nói: "Tên của lão già này là Trịnh Đại Thiên."
"Tốt lắm, vậy Trịnh Đại Thiên, ông định làm gì tôi?" Ôn Văn nhìn chằm chằm ông cụ tóc bạc hoa râm kia, nghiêm túc hỏi.
Đối với thân phận của mình, Ôn Văn vốn định vẫn luôn che giấu, có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu.
Dù sao thì có thân phận siêu thợ săn thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Nhưng chuyện hấp thu năng lượng trên người Bạch Thương và chuyện anh thăng cấp thì không thể nào che giấu được hơi thở của trạm thu nhận tỏa ra, cũng chính là liên kết anh với cường giả cấp Tai Biến 'Hắc Thập Tự'.
Lúc này nếu còn giấu giếm thì chỉ làm đối phương báo tin tức về hiệp hội rồi nhắm thẳng với mình mà thôi.
Thay vì đợi tới khi bọn họ chuẩn bị sẵn sàng rồi mới ra tay, không bằng hiện giờ làm rõ ràng chuyện này, xem thử xem Hiệp Hội Thợ Săn rốt cuộc có thái độ gì.
Nếu thật sự không thể buông tha mình, Ôn Văn dự tính sẽ giống như Bạch Thương, phản lại Hiệp Hội Thợ Săn!
Cái giá khi vi phạm khế ước của Hiệp Hội Thợ Săn khá lớn, nhưng chỉ cần không vi phạm những điều quan trọng nhất thì sẽ không bị nghiêm phạt, hơn nữa cho dù kích hoạt nghiêm phạt, Ôn Văn chỉ cần trốn trong trạm thu nhận thì vẫn tránh né được.
Thực lực của Ôn Văn hiện giờ đã không còn bị giới hạn ở cấp Tai Nạn trung tự nữa, đã có thể hiểu rõ về thế giới này, trong tay còn có một thế lực không kém, sớm đã không cần phải dựa dẫm vào Hiệp Hội Thợ Săn nữa.
Lý do mà Ôn Văn ở lại hiệp hội chỉ vì anh không ghét nơi này mà thôi.
"Tôi định làm sao à... vấn đề này có chút khó." Trịnh Đại Thiên tìm một cái rễ cây ngồi xuống, vẻ mặt thả lỏng nhìn Ôn Văn.
"Lần này tôi tới chỉ muốn quan sát thôi, không ngờ sẽ bị cậu phát hiện nên căn bản không nghĩ tới chuyện nên xử lý cậu thế nào."
"Có điều tôi cảm thấy, cậu có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra."
Ôn Văn hừ lạnh một tiếng: "Coi như chưa từng xảy ra, nói đơn giản thật đấy, chờ đến khi bọn ông chuẩn bị sẵn sàng rồi tới bắt tôi à?"
Trịnh Đại Thiên xoa xoa trán, có chút bất đắc dĩ nói: "Cậu cực đoan quá rồi, bọn tôi sẽ không vì chuyện này mà bắt cậu về cắt miếng, cậu nghĩ hiệp hội sẽ vì cậu có quan hệ với một vị cường giả cấp Tai Biến không rõ thân phận mà xem cậu là kẻ địch à?"
"Sẽ không sao?" Ôn Văn hỏi ngược lại, hành vi của mình thấy thế nào cũng giống như kẻ phản bội.
Trịnh Đại Thiên bật cười: "Nếu như đó là một vị cấp Tai Biến tối tăm tà ác thì bọn tôi đương nhiên sẽ xem cậu là kẻ địch, nhưng 'Hắc Thập Tự' hiện giờ rất hòa hợp, tính tình cũng tốt."
"Vì thế quan hệ của cậu với người đó càng thân thiết thì bọn tôi lại càng không động tới cậu, bọn tôi không muốn đẩy một vị cấp Tai Biến thân thiện hướng về phía đối nghịch với mình."
Khóe miệng Ôn Văn giật giật, sau đó tiếp tục trợn cặp mắt cá chết mà trừng Trịnh Đại Thiên, hiển nhiên không tin tưởng lời của ông, nói toàn mấy lời dễ nghe mà ai cũng nói được, nhưng có rất nhiều chuyện không đơn giản như thế.
Nhìn thấy dáng vẻ khó chơi của Ôn Văn, Trịnh Đại Thiên lùi một chút nói: "Tôi hỏi cậu, lúc cậu ký khế ước siêu thợ săn, có điều khoản nào là không được phép tới lui với vị cường giả cấp Tai Biến khác không?"
Ôn Văn sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: "Tôi và ông đều hiểu rõ, điều khoản cũng chỉ là điều khoản mà thôi, đám Bạch Thương cũng đâu có trực tiếp tổn hại tới lợi ích của hiệp hội cũng bị phán là mối đe dọa đấy thôi, tôi nghĩ mối uy hiếp của tôi cũng chẳng nhỏ hơn hắn đâu."
"Cậu mà coi là uy hiếp gì chứ?" Trịnh Đại Thiên phì một tiếng: "Cường giả cấp Tai Biến ở sau lưng cậu đúng là đáng để bọn tôi coi trọng, nhưng chính cậu thì không quan trọng như cậu nghĩ đâu."
"Lý tưởng của Hiệp Hội Thợ Săn là bảo vệ sự ổn định của thế giới này, xua đuổi những quái vật đe dọa nhân loại, với lý tưởng này bọn tôi sẽ đoàn kết tất cả sức mạnh có thể đoàn kết, chứ sẽ không loại bỏ."
"Cậu có biết hay không, trong tám vị Người Phán Quyết của hiệp hội hiện giờ thì có ba vị chỉ là cái danh hão mà thôi, thậm chí hiệp hội muốn nói chuyện với bọn họ cũng rất khó khăn!"
"Cậu có biết Hiệp Hội Thợ Săn ở ba khu lớn là khu Ấn, khu Đông Du, khu Ai Phi, thật ra thì toàn là tổ chúc khác dùng tên tuổi của hiệp hội mà thôi!"
"Cậu có biết cường giả cấp Tai Biến vẫn luôn chống lại thứ gì hay không?"
"Cậu có biết không.... những chuyện này cậu không biết!"
Mỗi một câu hỏi của Trịnh Đại Thiên đều làm Ôn Văn dao động không thôi, chuyện này anh từng suy nghĩ tới, chỉ là cũng có rất nhiều bí mật mà anh chưa từng nghĩ tới.
Ôn Văn vốn tưởng mình đã hiểu đủ nhiều, nhưng bây giờ xem ra vẫn còn chưa đủ.
"Nguy cơ mà thế giới hiện thực phải đối mặt không chỉ là những thứ mà cậu thấy, thế giới trong cũng phức tạp hơn những gì cậu tưởng tượng."
"Mọi thứ truyền thuyết, cổ tích, tác phẩm văn học, tất cả những thứ khủng khiếp được hư cấu ra đều có thể tìm được vật tương ứng ở đâu đó trong thế giới trong!"
"Những thứ cậu đã gặp, thậm chí là những thứ mà cậu không hề nghĩ tới cũng đang rình rập thế giới này!"
Ôn Văn im lặng suy ngẫm một hồi: "Những thứ này đều là bí mật đúng không, ông nói cho tôi biết như vậy không có vấn đề gì sao?"
"Tôi cũng không muốn nói cho cậu biết." Trịnh Đại Thiên thở dài: "Nhưng trực giác báo cho tôi biết, nếu lần này tôi không thể thuyết phục được cậu, lần sau muốn tìm được cậu sẽ rất khó khăn."
"Cho dù tôi dùng vũ lực thì cậu cũng có thể trốn thoát, có trời mới biết một tên nhóc chưa đạt tới bậc thượng tự như cậu làm thế nào trốn thoát khỏi tay tôi, nhưng trực giác của tôi chưa từng sai lầm, vì thế tôi phải nói rõ ràng với cậu ngay lúc này."
"Sở dĩ tôi tự mình tới quan sát cậu là vì muốn cậu trở thành cầu nối liên lạc của Hiệp Hội Thợ Săn và 'Hắc Thập Tự', chúng tôi cần sức mạnh của hắn để vượt qua cửa ải khó khăn."
Trịnh Đại Thiên nhìn vào mắt Ôn Văn, vẻ mặt rất chân thành tha thiết.
Ôn Văn đứng im tại chỗ, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Ngài ấy sẽ không nghe theo mệnh lệnh của bọn ông, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt bọn ông."
Trịnh Đại Thiên nhìn thoáng qua vẻ mặt Ôn Văn, biết tâm tư của Ôn Văn không phải kiên quyết như thế, vì thế giống như trút được gánh nặng nói: "Không sao, yêu cầu của bọn tôi không cao."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo